Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc. [Cập nhật lúc: 20:07 05/10/2022] Chapter mới nhất: Chương 485. Tác giả: Niêm Hoa Phất Liễu. Tình trạng: Đang Cập Nhật. Số chương: 657. Lượt xem: 55.275. Đánh giá: Manhua Ngôn Tình Romance Shoujo Truyện Màu.
CẢNH CÁO CÔ VỢ BỎ TRỐN [WINRINA/JIMINJEONG] CẢNH CÁO CÔ VỢ BỎ TRỐN [WINRINA/JIM callmetatoo. Reads. Reads 3,277. 3,277 3.2K. Votes. Votes 492
Đinh Thuần Thuần chu cao cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng với mẫu thân. Cô là sinh viên hộ giáo, trước mắt đang thực tập. Hoàn cảnh mới thích ứng không dễ, cô thật vất vả mới thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, cùng mọi người trở thành bạn bè, hiện tại bị anh trai làm
Đọc sách truyện Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn - Khải Ly - Full Full tác giả - , Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm.
Chương 592: Sự nguỵ trang của Cảnh Dung. Cảnh Dung bước đến cạnh Cố Hề Hề, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn cô gái đang làm loạn, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Nếu thật sự muốn so tiền, có khả năng người thua là cô!”. Cô gái kia còn đang hung hăng thì trong phút chốc
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Độ dài 10 ChươngNgười dịch Panruen“Liên quan đến việc đi xem mắt”Tôi có 1 người bạn tên Tâm Di, cô ấy kể tôi nghe chuyện tình của đồng nghiệp cô của vị đồng nghiệp ấy rất nhiệt tình với mọi người, có 1 lần lúc đi xe lửa, cùng 1 vị tiên kế bên nói chuyện, cảm thấy điều kiện rất tốt, đã vậy còn độc thân, lòng nghĩ không nên bỏ lỡ dịp may này, dứt khoát giới thiệu con gái mình, không ngờ đối phương cũng thẳng thắn chấp xem mắt hôm đó, lựa chọn tiệm ăn gần nhà cô gái, cả nhà cô có 5 người đi, cứ nghĩ đã nhiều lắm rồi, ai ngờ bên anh ta lại dẫn tất cả những người trong dòng họ tới, thanh thế càng làm kinh ngạc mọi như vậy, bọn họ quen biết nhau, cũng thật sự kết hôn, cả 2 người cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, nhưng tất cả những việc này đều nhờ vào công lao của mẹ yêu chuyện khiến tôi cảm thấy thật thần kỳ! Thật sự có thể đi xe lửa hoặc ngồi máy bay mà có thể quen biết người khác, sau đó lại trở thành vợ chồng của nhau!Tôi về nhà nghĩ đi nghĩ lại, lập tức quyết định viết nên 1 cuốn tiểu thuyết ngôn nào, viết tiểu thuyết dễ lắm phải không? Nghe người ta kể chuyện liền có thể viết ra được!Ngốc nghếch, tự hỏi chính mình đi! Kết quả đã viết được mấy loại tiểu thuyết mới chỉ có mở đầu rồi?“Liên quan đến con cái”Trong truyện có1 phần nhắc đến việc không thể mang thai, mỗi lần đọc báo, tạp chí đều hình dung không thể mang thai thật là bi thảm, làm cho rất nhiều người vợ đều đau tội thấy thật xấu hổ, chỉ cần nghĩ nếu như không thể mang thai, thì không cần phải mang bao, cũng không cần phải uống thuốc, không cần lo có em bé… có thể tận tình mà “yêu” rồi!Haizz, tôi thật thấp kém quá đi, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này, mong mọi người tha lỗi…Nói về trẻ con đi! Cảm nhận duy nhất của tôi là đừng làm phiền tôi!Điều tôi ghét nhất khi ở nơi công cộng là nghe thấy tiếng con nít khóc ầm lên, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bịt mồm tụi nó lại, nếu không thì lén lén nhéo tụi nó 1 cái, để tụi nó khóc càng thảm thương hơn, càng tội nghiệp như thấy 1 đứa bé té ngã, tôi chỉ muốn đá thêm 1 cái vào cái mông bé bé đó, ha ha !Lúc trước mấy người bạn của tôi từng nói, nếu như tôi thật sự sinh em bé, nhất định sẽ thường đến nhà tôi, xem đứa nhóc của tôi dã ăn chưa? Còn sống hay không? Có muốn ra ngoài phơi nắng, tắm mưa?Mà nếu như con của các bạn tôi không ngoan, nếu muốn dọa tụi nó chỉ cần nói “Cô Carrie sắp đến rồi, nếu con còn không ngoan, mẹ sẽ kêu cô Carrie dạy dỗ con.” Đảm bảo tụi nhóc sẽ ngoan ngoãn nghe Tôi thật là không có lương tâm, bạn bè của tôi thật là hiểu tôi!“Liên quan đến nước Pháp”Tuy nói đến thì cũng không liên quan gì, nhưng tôi đã có 3 năm học tiếng đang học năm 2 khoa Ngoại văn, môn học tự chọn là ngoại ngữ thứ 2, tôi thấy đa số đều đổ xô đi học tiếng Nhật, nhưng đối với cái sự thức thời, chẳng có phong cách này, làm sao đến phiên tiểu thư Carrie như tôi làm chứ? Cho nên, tôi đương nhiên chọn tiếng Pháp mỹ lệ ưu nhã rồi!Nhưng sau khi thật sự học mới thấy tiếng Pháp khó quá! Động từ ít nhất cũng có 2,3 cách chuyển, danh từ còn phải chia giống, giống đực, phát âm thì thật là không biết phải làm sao, tôi lập tức chấp nhận là mình bất vậy, mỗi lần tới giờ tiếng Pháp tôi đều ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc đẹp đẽ, hít thở hương vị của ánh nắng, cảm nhận sự tươi mát của từng ngọn gió, sau đó… đến giờ tốt nghiệp cũng được 3 năm, trình độ tiếng Pháp của tôi chỉ tới mức Chào buổi sáng! Ngủ ngon! Thưa ông! Thưa bà! Em yêu anh! Lollipop! Cám ơn! Tốt lắm! Tạm biệt! Thượng lộ bình an!Cho nên vậy đó! Đặc biệt trong tiểu thuyết viết đến 1 phần liên quan đến nước Pháp, làm tôi đau thương nhớ đến một đống vĩ đại gồm từ điển tiếng Pháp, vở học ,vở bài tập và hắc… tôi thật có lỗi với mọi người! Từ lúc tốt nghiệp vẫn chưa lật qua trang nào, làm mấy thứ đó từ từ trở thành vật trang trí trên bàn, chìm ngập trong bụi bặm và thời gian, không thấy ánh mặt trời, nhân đây chân thành nói 1 tiếng xin lỗi với chúng.
Tôi có 1 người bạn tên Tâm Di, cô ấy kể tôi nghe chuyện tình của đồng nghiệp cô ấy. Mẹ của vị đồng nghiệp ấy rất nhiệt tình với mọi người, có 1 lần lúc đi xe lửa, cùng 1 vị tiên sinh kế bên nói chuyện, cảm thấy điều kiện rất tốt, đã vậy còn độc thân, lòng nghĩ không nên bỏ lỡ dịp may này, dứt khoát giới thiệu con gái mình, không ngờ đối phương cũng thẳng thắn chấp nhận. Ngày xem mắt hôm đó, lựa chọn tiệm ăn gần nhà cô gái, cả nhà cô có 5 người đi, cứ nghĩ đã nhiều lắm rồi, ai ngờ bên anh ta lại dẫn tất cả những người trong dòng họ tới, thanh thế càng làm kinh ngạc mọi người. Cứ như vậy, bọn họ quen biết nhau, cũng thật sự kết hôn, cả 2 người cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, nhưng tất cả những việc này đều nhờ vào công lao của mẹ yêu dấu. Câu chuyện khiến tôi cảm thấy thật thần kỳ! Thật sự có thể đi xe lửa hoặc ngồi máy bay mà có thể quen biết người khác, sau đó lại trở thành vợ chồng của nhau! Tôi về nhà nghĩ đi nghĩ lại, lập tức quyết định viết nên 1 cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Thế nào, viết tiểu thuyết dễ lắm phải không? Nghe người ta kể chuyện liền có thể viết ra được! Ngốc nghếch, tự hỏi chính mình đi! Kết quả đã viết được mấy loại tiểu thuyết mới chỉ có mở đầu rồi? “Liên quan đến con cái” Trong truyện có1 phần nhắc đến việc không thể mang thai, mỗi lần đọc báo, tạp chí đều hình dung không thể mang thai thật là bi thảm, làm cho rất nhiều người vợ đều đau khổ. Nhưng tội thấy thật xấu hổ, chỉ cần nghĩ nếu như không thể mang thai, thì không cần phải mang bao, cũng không cần phải uống thuốc, không cần lo có em bé… có thể tận tình mà “yêu” rồi! Haizz, tôi thật thấp kém quá đi, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này, mong mọi người tha lỗi… Nói về trẻ con đi! Cảm nhận duy nhất của tôi là đừng làm phiền tôi! Điều tôi ghét nhất khi ở nơi công cộng là nghe thấy tiếng con nít khóc ầm lên, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bịt mồm tụi nó lại, nếu không thì lén lén nhéo tụi nó 1 cái, để tụi nó khóc càng thảm thương hơn, càng tội nghiệp hơn. Nếu như thấy 1 đứa bé té ngã, tôi chỉ muốn đá thêm 1 cái vào cái mông bé bé đó, ha ha ! Lúc trước mấy người bạn của tôi từng nói, nếu như tôi thật sự sinh em bé, nhất định sẽ thường đến nhà tôi, xem đứa nhóc của tôi dã ăn chưa? Còn sống hay không? Có muốn ra ngoài phơi nắng, tắm mưa? Mà nếu như con của các bạn tôi không ngoan, nếu muốn dọa tụi nó chỉ cần nói “Cô Carrie sắp đến rồi, nếu con còn không ngoan, mẹ sẽ kêu cô Carrie dạy dỗ con.” Đảm bảo tụi nhóc sẽ ngoan ngoãn nghe lời. A! Tôi thật là không có lương tâm, bạn bè của tôi thật là hiểu tôi! “Liên quan đến nước Pháp” Tuy nói đến thì cũng không liên quan gì, nhưng tôi đã có 3 năm học tiếng Pháp. Lúc đang học năm 2 khoa Ngoại văn, môn học tự chọn là ngoại ngữ thứ 2, tôi thấy đa số đều đổ xô đi học tiếng Nhật, nhưng đối với cái sự thức thời, chẳng có phong cách này, làm sao đến phiên tiểu thư Carrie như tôi làm chứ? Cho nên, tôi đương nhiên chọn tiếng Pháp mỹ lệ ưu nhã rồi! Nhưng sau khi thật sự học mới thấy tiếng Pháp khó quá! Động từ ít nhất cũng có 2,3 cách chuyển, danh từ còn phải chia giống, giống đực, phát âm thì thật là không biết phải làm sao, tôi lập tức chấp nhận là mình bất lực. Vì vậy, mỗi lần tới giờ tiếng Pháp tôi đều ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc đẹp đẽ, hít thở hương vị của ánh nắng, cảm nhận sự tươi mát của từng ngọn gió, sau đó… ngủ. Cho đến giờ tốt nghiệp cũng được 3 năm, trình độ tiếng Pháp của tôi chỉ tới mức Chào buổi sáng! Ngủ ngon! Thưa ông! Thưa bà! Em yêu anh! Lollipop! Cám ơn! Tốt lắm! Tạm biệt! Thượng lộ bình an! Cho nên vậy đó! Đặc biệt trong tiểu thuyết viết đến 1 phần liên quan đến nước Pháp, làm tôi đau thương nhớ đến một đống vĩ đại gồm từ điển tiếng Pháp, vở học ,vở bài tập và sách. Hắc hắc… tôi thật có lỗi với mọi người! Từ lúc tốt nghiệp vẫn chưa lật qua trang nào, làm mấy thứ đó từ từ trở thành vật trang trí trên bàn, chìm ngập trong bụi bặm và thời gian, không thấy ánh mặt trời, nhân đây chân thành nói 1 tiếng xin lỗi với chúng. 16469
Trốn sao? Lưới trời lồng lộng, cô có thể trốn sao? Trong trái tim anh đã khóa chặt bóng hình của cô, cô có thể trốn chạy mà thoát ra khỏi đó sao? Anh thừa nhận, tình yêu này thật giống như một trái đắng khiến anh phải bất lực, nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút ngọt ngào không thể hình dung. Anh muốn dùng tình yêu để vun đắp tình yêu, dùng ngọt ngào để xua tan đau đớn, dùng cả cuộc đời để lấp đầy khoảng trống trong trái tim giống như một con rùa chậm chạp bước đến trong cuộc đời anh, từng bước từng bước chậm rãi nhưng lại in sâu đậm vào trong trí nhớ của anh. Cô như ánh nắng ấm áp, sưởi ấm lòng anh vào những ngày mùa đông lạnh giá. Ngọt ngào thật! Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu, là sự thần kì mà trái tim mang lại cho trốn tránh anh vì điều gì? Cô yêu anh, anh cũng dùng chính tình yêu chân thành của mình để cảm thụ hơi ấm của cô. Có gì sai sao? Hóa ra cô muốn rời khỏi anh vì nguyên nhân không thể có con? Anh không quan tâm, trên đời này, ước nguyện lớn nhất của cuộc đời anh chính là nắm tay cô, cùng cô xây dựng hạnh phúc đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ngôn Tình Nguồn Sưu tầm 95,001 Hoàn Thành 170000 04/07/2013 Đánh giá từ 17 lượt Bạn đang đọc truyện Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn của tác giả Khải Ly trên website đọc truyện online. “Liên quan đến việc đi xem mắt” Tôi có 1 người bạn tên Tâm Di, cô ấy kể tôi nghe chuyện tình của đồng nghiệp cô ấy. Mẹ của vị đồng nghiệp ấy rất nhiệt tình với mọi người, có 1 lần lúc đi xe lửa, cùng 1 vị tiên sinh kế bên nói chuyện, cảm thấy điều kiện rất tốt, đã vậy còn độc thân, lòng nghĩ không nên bỏ lỡ dịp may này, dứt khoát giới thiệu con gái mình, không ngờ đối phương cũng thẳng thắn chấp nhận. Ngày xem mắt hôm đó, lựa chọn tiệm ăn gần nhà cô gái, cả nhà cô có 5 người đi, cứ nghĩ đã nhiều lắm rồi, ai ngờ bên anh ta lại dẫn tất cả những người trong dòng họ tới, thanh thế càng làm kinh ngạc mọi người. Cứ như vậy, bọn họ quen biết nhau, cũng thật sự kết hôn, cả 2 người cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, nhưng tất cả những việc này đều nhờ vào công lao của mẹ yêu dấu. Câu chuyện khiến tôi cảm thấy thật thần kỳ! Thật sự có thể đi xe lửa hoặc ngồi máy bay mà có thể quen biết người khác, sau đó lại trở thành vợ chồng của nhau! Tôi về nhà nghĩ đi nghĩ lại, lập tức quyết định viết nên 1 cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Thế nào, viết tiểu thuyết dễ lắm phải không? Nghe người ta kể chuyện liền có thể viết ra được! Ngốc nghếch, tự hỏi chính mình đi! Kết quả đã viết được mấy loại tiểu thuyết mới chỉ có mở đầu rồi?
Tin hai người sắp kết hôn vừa truyền ra, cả nhà họ Bae và họ Kang đều vui mừng, bọn họ không ngờ sự tình lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy,cả 2 đều là những nhân vật khiến người nhà lo lắng nhất, đột nhiên nên duyên kết hôn, làm họ thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tổ chức việc hỷ này càng khẩn trương mà không ai lo lắng bằng Seulgi, cô như là sợ Joohyun sẽ chạy trốn vậy, trong vòng 1 tuần đều chuẩn bị xong mọi thứ. Ngày thứ 2 phát thiệp mời, ngày thứ 3 lễ phục cưới đã được mang lại. Ngày thứ 4 ảnh cưới đã rửa xong, ngày thứ 5 tân gia đã bố trí xong.,ngày thứ 6 bánh cưới đã được đem lại, ngày thứ 7 phù dâu, phù rể, người làm chứng, người chủ trì, ban nhạc v..v... đều đã xếp đặt xong hết rồi,chỉ còn chờ đến tối chủ nhật thì có thể kết hôn kể từ tuần này thì cũng không đúng lúc lúc lắm, vì công việc của Joohyun cũng cực kỳ bận, bởi vì những mẫu thiết kế của cô nhận được khen ngợi của tổng công ty bên Pháp, yêu cầu cô trong quý sau phải cho ra lò bộ sưu tập của mình, vì vậy cô nhất định tăng tốc trong tuần này phải hoàn thành xong báo cáo và tác phẩm của quá! Bận quá! Bận đến mức trời đất tối thứ 7, tất cả mọi người đều xuống ca, Joohyun vẫn phải hăng hái chiến đấu trong công ty quần áo GG. Giám đốc Kim Yerim sắp đi về, thấy Joohyun như vậy, tuy không đồng tình nhưng lại cười nói "Cho xin, ngày mai chị phải kết hôn rồi, từ trước đến giờ chưa thấy qua cô dâu nào trước lễ cưới 1 ngày mà lại đi lo công việc đến như vậy!" Joohyun gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt, "Ơ... dù sao thì mọi việc cũng do cô ta chuẩn bị mà." "Cô ta? Chị muốn nói chồng chị?" "Chồng?" Từ này nhất tời làm cô khó mà tiếp nhận được, nhưng không thể không thừa nhận, "Đúng vậy, chính là chồng của chị!" Khuôn mặt Kim Yerim lộ ra sự ngưỡng mộ. "Woa! Chồng chị hàng ngày đều tặng hoa, như vậy đã đủ lãng mạn rồi, lại còn có tinh thần trách nhiệm như vậy, chị đã túm được 1 người chồng rất tốt nha!" "Hì hì... có lẽ vậy!" Joohyun ngu ngơ cười vài tiếng. "Bó hoa này có thể tặng em không?" Yerim rất thích cúc Ba Tư. "Đương nhiên rồi! Mấy bó hoa này của chị ai thích thì cứ lấy." Joohyun đối với những thứ không thực tế thường không có cảm giác gì. Kim Yerim nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa, không nhịn được phân vân. "Joohyun à! Câu hỏi này của em cóthế có chút kỳ quái, nhưng chị... cũng rất yêu chồng chị đúng không?" Hỏi cô dâu sắp cưới vấn đề này thật cũng không hay lắm, nhưng không hiểu tại sao Yerim lại có 1 chút nghi ngờ, bởi vì thái độ của Joohyun thấy không mấy quan tâm lắm! "Yêu?" Joohyun càng không biết nên trả lời thế nào, "Rất quan trọng sao?" Khuôn mặt Yerim lập tức trở nên kinh hãi, "Quan trọng không ư? Nói thừa! Chị không yêu cô ta, cô ta không yêu chị, vậy 2 người còn định kết hôn sao? Kết hôn là bởi vì tình yêu của 2 người dành cho nhau,muốn vĩnh viễn ở bên cạnh đối phương đó!"
cảnh cáo cô vợ bỏ trốn